Jesse Livermore - Kỳ 8: Trống rỗng
Cô là sự đối ngược với Livermore: tràn đầy sức sống, xinh đẹp, hài hước, và năng động. Một loài động vật xã hội thực sự tại thời điểm sức sống mạnh mẽ nhất ngay giữa đám đông. Cô ấy sẽ nói thẳng ra tất cả những gì có trong đầu cổ. Cô là 1 nghệ sỹ hài tự nhiên, và điều tuyệt vời là cô không nói những câu đùa 1 cách cố ý. Thực ra cô rất thường xuyên bối rối, không hiểu vì sao mọi người đang cười mình.
Jesse Livermore nhìn xuống cái rương trang sức. Ông đã trải qua vài khoảnh khắc tệ hại nhất đời mình, những lần thảm bại nặng nề nhất trước thị trường. Ông đã đem cái rương đó tới Harry Winston nhiều hơn 1 lần khi ông phá sản và cần chút cơm. Số nữ trang này, giá trị gần 4 triệu đô la luôn là cứu cánh để làm lại từ đầu mỗi khi thất bại.
“Mousie, em và 2 đứa con quay trở về nhà chính để ăn tối. Đem theo cái rương trang sức.”
“Ồ, J.L. anh cần chúng nữa sao?”
“Không. Hôm nay là ngày tuyệt nhất anh từng có trên thị trường. Anh đã đóng 1 nửa số cổ phiếu đang nắm giữ. Chúng ta sẽ ổn thôi. Anh đương nhiên sẽ không cần tới số nữ trang đó. Giờ thì em và bọn nhóc đi theo anh.”
Ông quay đầu và bước đi, 1 nụ cười trên gương mặt. Một ngày tồi tệ. Cô ấy chưa bao giờ thất bại trong việc làm ông ngạc nhiên, làm ông cười. Họ đang gặp những vấn đề cá nhân, phần lớn là do lỗi của ông không cho người phụ nữ biết. Tuy nhiên, ông tin rằng họ có thể vượt qua được.
Livermore biết rằng nếu li dị, ông sẽ nhớ cô ấy nhiều lắm. Mắt ông chớp chớp khi nghĩ về tình yêu của 2 người. Rồi ông lắc đầu để rủ bỏ những suy nghĩ đó trong đầu. Ông sẽ trân trọng người phụ nữ và 2 đứa con chừng nào họ còn ở bên ông. Đâu ai biết được tương lai ra sao.
Những cuộc gọi đe doạ vẫn tìm đến ông, càng nhiều hơn ngày qua ngày. Ông cần phải loại bỏ những mối đe doạ này. Ông gọi toà soạn New York Times, 1 tờ báo luôn sẵn sàng trích lời của Jesse Livermore. Tít báo ngày 13/11 ghi rằng: “Livermore giờ đã là Bò: tuyên bố rằng cổ phiếu đã giảm quá nhiều và một vài trong số đó là các cơ hội mua vào hấp dẫn.”
Tuy nhiên, các cuộc gọi vẫn tấp nập đến: “Livermore, mày là 1 tên dối trá. Tao biết mày thông minh tới mức nào. Mày nói mày đang ở phe hy vọng của thị trường trong khi mày đạp giá xuống đáy. Tao sẽ tới tìm mày. Tao hy vọng mày không bao giờ ngủ ngon, tên khốn tội lỗi.”
“Ngày hôm nay tao đã mất căn nhà, Livermore, mày nghĩ gì về điều đó? Căn nhà tao đã dành 23 năm để trả tiền cho nó. Bọn chúng khiêng nhà tao đi ngày hôm nay, giờ tao lang thang trên đường phố như 1 thằng điên, với vợ và bốn đứa con. Mày đã làm điều đó, và mày sẽ phải trả giá”
Ngày 21/12/1929, Jesse Livermore đã chịu đựng quá đủ. Ông thuê người bạn cũ Frank Gorman, 1 cựu sĩ quan cảnh sát tại Nassau County, như 1 biện pháp phòng thân. Gorman và Livermore là bạn cũ từ thời 1929. Livermore đã từng nhờ tới ông vài lần trong quá khứ khi mọi thứ rối tung lên. Lần gần nhất, Livermore đã thuê Gorman bảo vệ ông khỏi “boston billy” - tên trộm khét tiếng đã cướp lâu đài của Livermore, bị bắt, và tuyên bố sẽ trả thù.
Gorman ngay lập tức chuyển vào biệt thự tại King’s Point của Livermore. Ông hộ tống đám con trai đi học hàng ngày và trở thành bóng tối của Dorothy.
Livermore vẫn giữ nếp sinh hoạt hàng ngày của mình, đi tới văn phòng mỗi ngày và quan sát những cái máy báo giá cổ phiếu, và đi lệnh. Một buổi chiều, Livermore đi đến cái cửa sổ và kéo tấm che màn ra. Quang cảnh khá ngoạn mục của thành phố New York những ngày đầu năm 1930 hiện ra trước mắt ông. Chiếc máy báo giá cổ phiếu nằm trong tay Livermore, liên tục gõ những tiếng báo giá vô tận - tất cả đều mang số âm, giống như danh sách tử nạn của bộ đội từ chiến trường. Ông nhìn ra ngoài.
Ông thắc mắc tại sao cuộc đời mình lại tới điểm này. Và ông thắc mắc tại sao mình không cảm thấy vui vẻ hơn. Sau tất cả, đây là những ngày thành công tột bật trong cuộc đời tài chính của ông, vậy mà cảm giác duy nhất trong ông lúc này là một sự trống rỗng vô tận.
(Trader Việt - Hết chương 1, đón xem chương 2: Thời thơ ấu vào thứ bảy 05 tháng 08)