Jesse Livermore - Kỳ 7: Người thân rời bỏ
Đối với Livermore, đọc cái máy báo giá cổ phiếu giống như đọc báo vậy. Ông thuộc nằm lòng tất cả các biểu tượng, và ông có 1 bộ óc toán học kiệt xuất có khả năng nhớ tất cả các đoạn báo giá. Giống như 1 tay chơi bài có khả năng nhớ tất cả các lá bài đã được ra. Để chắc ăn gấp đôi, ông quan sát đội làm việc của mình khi những người viết bảng bắt đầu di chuyển dưới lệnh của Dache, lấp đầy cái bảng phấn với các lệnh giao dịch. Ngày hôm nay, Livermore dành sự quan tâm đặc biệt đối với danh mục cổ phiếu của mình. Ông có thể nhìn lên bảng và tính chính xác ra đô la giá trị danh mục của ông.
Trong văn phòng chỉ còn lại sự im lặng ngoại trừ tiếng tick của máy báo giá và tiếng phấn trắng cà lên bảng. Luôn luôn chỉ có im lặng trong phòng giao dịch của Livermore khi thị trường đang mở cửa. Không việc gì phải tán gẫu khi thị trường đang mở cửa, và những người viết bảng biết điều đó.
Tính tới hôm nay, lợi nhuận tổng cộng với vốn của Livermore đã chạm tới con số 100 triệu đô la. Việc này chẳng làm thay đổi cảm xúc của ông. Điện thoại chính của văn phòng lại rung, và ông ra hiệu cho Dache đừng trả lời nó. Livermore không muốn bị làm phiền bởi bất kỳ cuộc gọi đe doạ nào trong giờ thị trường mở cửa, vốn sẽ phá vỡ sự tập trung của ông. Ông chẳng có gì để nói với bất kỳ ai, và cũng chẳng muốn nghe ai nói. Khi thị trường mở cửa, Livermore như 1 con sói đơn độc và ông thích điều đó. Ông thích việc có thể tập trung vào những gì mình đang làm. Mỗi 1% tăng hay giảm của giá, danh mục của ông lại tăng thêm hoặc mất đi 1 triệu đô.
Sự mất tập trung nhỏ nhất có thể khiến Livermore mất đi hàng triệu đô la. Đó chính xác là cách mà ông ưa thích để trade - mọi tế bào trong cơ thể sống của Livermore đang sống và tập trung hết cỡ. Không có gì tồn tại ngoài cái máy báo giá cổ phiếu. Cái máy sẽ nói cho ông tất cả mọi thứ nếu ông có khả năng đọc nó, tìm gợi ý bị che giấu, và hành động từ đó. Ông đang chống lại 2 cảm xúc vĩ đại nhất của phố Wall: nỗi sợ và lòng tham. Ông đang có 1 ván cược lớn trên bàn.
Đêm đó, Livermore về nhà tại King’s Point và phát hiện vợ mình, Dorothy, và 2 đứa con, Paul và Jesse Jr. đã đi mất. Những bức tranh đã bị gỡ xuống, một vài tấm thảm Persian đã bị lấy đi, và toàn bộ số bạc trong nhà đã biến mất. Ông đi lên tầng 2 để xem cái két sắt nơi mà Dorothy giữ số kim cương - 1 bộ sưu tập quý giá, phần lớn từ Harry Winston, Van Cleef và Arpels. Tất cả đã biến mất.
Ông bước vào nhà bếp và thấy 4 đầu bếp cùng 2 người chặt thịt đang chuẩn bị bữa tối cho gia đình.
“Bà Livermore và đám con trai đâu?” Ông hỏi.
“Họ đã chuyển tới căn hộ của người lái xe rồi thưa ngài.” người thợ chặt thịt chính trả lời. “chúng tôi đã nghe toàn bộ về sự sụp đổ. Chúng tôi rất xin lỗi, thưa ngài Livermore.”
Livermore nhìn chằm chằm vào họ trong vài giây, không cảm xúc, và bước tới căn hộ phía trên hầm để xe vốn dành cho 2 tài xế riêng. Có 2 tài xế, 1 người cho Dorothy, hay Livermore thích gọi là “Mousie”, và 1 người cho chính ông, hay ông còn gọi bản thân mình là “J.L”. Ông bước vào phòng khách của căn hộ, bước qua tấm thảm chân đắt tiền và qua một vài món đồ nội thất vô giá. Dorothy ngồi trong ghế bành với 2 đứa con bên cạnh. Họ đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ nhất.
“Mousie, chuyện gì thế? Em đang làm gì vậy?”
“Tụi em đã nghe rồi. Em xin lỗi, J.L.” cô trả lời.
“Em đang nói về gì thế?”
“Tụi em nghe rằng mọi người đã bị phá sản vì cú sụp đổ. Radio nói về chuyện này cả ngày. Người ta nhảy ra ngoài cửa sổ, bắn vỡ đầu nhau trong văn phòng, biến mất. Vài người bạn của em gọi. Em rất xin lỗi, J.L”
Ông nhìn vào cô ấy. Vài giây dài đằng đẵng trôi qua. Cô ấy thật đẹp, ngồi đó với 2 cậu con trai tuấn tú bên cạnh, và nữ trang của cô nằm trong 1 chiếc rương được phủ bằng da kế bên cô.
- Trader Việt - (còn tiếp)